雲南春 | SPRING IN YUNNAN 3

6h sáng thức dậy trong niềm hân hoan vui sướng, mập mờ bên khung cửa sổ là cảnh vật của một vùng nông thôn yên bình, xa xa có mấy cô thiếu nữ đang vươn mình làm ruộng. Phi thân từ tầng 3 xuống mặt đất, vội vàng chỉnh chang xiêm y và chen một chân ra ô cửa sổ, xa xa một Núi Tuyết Ngàn Năm hùng vỹ đứng như một vi thần hộ pháp. Chỉ một chút nữa thôi, em sẽ được đến Lệ Giang, một nơi mà em hằng mơ ước bấy lâu nay, sẽ trở thành hiện thực. 7h kém mười mấy, tàu đã đỗ tại ga Lệ Giang...

 Đây là phần em sợ nhất, lại phải vác cái cục đen thui, nặng hơn 12kg chạy lòng vòng để ra khỏi ga xe lửa, phần vì đồ nặng quá, phần vì ga nó bự quá, bự hơn cả cái sân bay quốc nội Tân Sơn Nhất của mình


Vừa bước chân ra khỏi ga, là lại có vô số vạn người dân địa phương làm nghề du lịch chạy ra chào đón bọn em. Rồi lại xổ một tràng tiếng Trung vào bộ mặt đang ngái ngủ của mình. Cũng may là trong đoàn có người biết tiếng Trung, nên thôi, ai làm gì cứ làm, mình lôi máy ra chụp cho đã trước. Ai có chạy lại hỏi gì thì cứ đưa bộ mặt ngái ngủ và Ủ Pu Tủng ra là xong chuyện.

Đoạn này là Lăng Quăng tỷ đang deal giá. Giá sẽ là 40 tệ nếu bạn đi về Lijiang Old Town, nếu bạn ở khách sạn của bọn họ thì sẽ miễn phí tiền xe, coi như phí đưa rước, nếu không ưng thì chỉ cần trả 40 tệ. Quá ưng


 Phương tiện di chuyển chủ yếu của cả nhóm trong suốt thời gian ở Lệ Giang, là những chiếc xe bánh mì 7 chỗ thế này đây.

 Trên con đường làng về New Town của Lệ Giang, những dãy phố vắng người, những cơn gió cuối đông còn vương lại. Đường về từ ga xe lửa đến Old Town khá xa, hơn 18km, đâu đó hình ảnh của Ngọc Long vẫn lấp ló xa tít, đôi khi vừa ẩn vừa hiện, nàng đẹp như thiếu nữ đôi muơi, với làn da trắng tuyết @->.

Đi Ngang Vạn Cổ Lâu, chúng tôi chạy quẹo lên một khu đất ngằng ngoèo để lên đến khu cao nhất của Lệ Giang, những hàng liễu lá li ti xanh mướt, triễu dài như tóc của một nữ nhân, đung đinh, đung đưa, đúng đa, đúng đẩy như đang mời gọi chúng tôi.

Đến bãi giữ xe, xe dừng và tắt máy, đang lay hoay nhảy xuống chụp hình thì phát hiện ra hành lý của mình không cánh mà bay. Ôi đệt, rõ ràng nãy bỏ lên xe rồi mà, sao giờ lại không thấy.
- Đồ của em hai chị tài xế đang mang giúp em kìa Vũ ơi !! 

Ngó ngáo nghiêng, uầy, túi đồ mình kìa. Hóa ra là hai chị đó đang mang phụ. Làm trym em teo một hồi, mặc dù trời lạnh nó đã teo lại một nhúm rồi =]].

Đi một đoạn gần đó, thì đã tới hostel, vào ngó nghiêng một tí, cũng ưng ưng, nhưng cả nhóm quyết định đi xem và dò giá một vài khách sạn nữa, trước khi có ý định check-in. Chứ ngu gì vừa thấy mà đã chịu, bị hố thì phải làm sao. Thế là 2 chị tài xế đó lại dắt đi một vài khách sạn loanh quanh, đồ đạc thì cứ để lại cho đỡ phải mang nặng.

Đi loanh quanh một vài cái, thì thấy ở Lệ Giang Cổ Trấn có vẻ yên tĩnh thiệt...nhưng nào ngờ đâu lúc đó, cả đoàn chúng tôi đang ở tít phía trên gần Vạn Cổ Lâu, là một trong những nơi yên ắng nhất...






Lần này không đi lanh quanh nữa, mà lại hướng hẳn về quảng trường tứ phuơng, càng về gần, càng nhiều người hơn hẳn.
Nào là khách sạn 4 mùa, nào là phong lâu tửu điếm, hostel nhiều đến hoa mắt @.@