- Vũ, vũ, dậy mau, xuống nhanh mà còn giữ đồ đạc
- Quái, 6h30 gì mà trời còn sáng trưng như 4h thế này (Tôi thầm nghĩ khi vẫn đang lấy tay ngoáy ngoáy mũi trong cái bộ dạng đầy lượm thượm )
- Để anh !
Vừa dứt lời, anh Tâm ngồi bên cạnh nhanh nhoẻn phi người xuống ( Người đã có dịp chiêm ngưỡng "bánh xèo trung quốc" trong post trước. Tại sao lại là bánh xèo, để cho hoa mỹ chút, từ nay tôi sẽ tránh dùng từ nhạy cảm đó, thay bằng bánh xèo, vì nó cũng có màu gần tương tự )
(Gì thì gì, post trước một tấm để lấy tinh thần mình viết tiếp cái coi)
(Bến xe phía Đông Côn Minh)
Hành lý vừa được chất, chúng tôi đã được chào đón bằng những cơn gió lạnh đầu xuân. Ủ ôi, đang ăn mặc phong phanh, tạt qua một cái làm lạnh tê trym. Cả đoàn liền lôi áo ấm đã thủ sẵn cho thời tiết bên đây mà mặc vào. Rồi nhanh chóng di chuyển vào phía trong bến xe để bắt xe bus đi ra ga xe lửa.
Vừa bước vào đoạn trong thì có cả lố nhố hàng trăm người, mà tôi thấy khách thì ít, chủ yếu là dân cò địa phương, hét ầm ĩ, mời gọi, làm náo động cả một khoảng không rộng lớn. Dĩ nhiêu là toàn những câu tiếng trung thì cho dù là ông tôi có ở đây cũng chẳng thể nào hết được. Mặc dù là miệng mình đã liên tục " Ủ pu tủng, ủ pu tủng " nhưng chiêu đó lại phản tác dụng, họ lại nói, thậm chí là nói nhiều hơn và to hơn, nói như kiểu hét vào mặt mình
Hỏi han các anh bảo vệ một hồi, Lăng Quăng tỷ liền chạy đến bảo:
- Có xe bus sẽ dừng ở ga xe lửa, 30' một chuyến, chỉ 2 tệ/người, nhanh nhanh kẻo trễ xe
**Tips: Nếu các bạn không thể tìm được xe bus sẽ đỗ ở đâu, thì nên nhanh mắt kiếm chỗ nào có nhiều khách du lịch, tay xách tay mang, có cả các cò đứng hét vào mặt mà đứng vào. Vì hầu hết 90% họ sẽ đứng ở nơi xe bus đi ra ga xe lửa. Bạn nên cố gắng chen lên, nếu không chen lên kịp, sẽ bị nhỡ xe và phải 30' sau mới có 1 chuyến đi vào lại.
Ban đầu, chúng tôi cứ đinh ninh chiếc xe này sẽ chở chúng tôi vào thẳng ga xe lửa Côn Minh. Tuy nhiên, điều đó không hề xảy ra. Nó dừng lại cách ga xe lửa 1 đoạn cũng không hề ngắn. Đi bộ cũng mất tầm 10p í. Như phía trên tôi có đề cập, đoàn 6 người nhưng hành lý như của 10 người nên chúng tôi đã chia ra làm 2. Tôi, Tiến và Mai (người đã chứng kiến cảnh hãi hùng tại trạm dừng chân trên đoạn dg Hà Khẩu Côn Minh) thủ quỹ đi bộ đến ga xe lửa để mua vé xe lửa đi Lệ Giang ngay tối hôm đó (kế hoạch là vậy), còn 3 người còn lại gồm anh Tâm, Promise, và bạn Ngọc thì ở lại ngay chỗ xe bus đậu để coi hành lý.
Ở đây, điều tôi lo lắng đã xảy ra, vé xe lửa đi Lệ Giang ngay tối hôm đó đã hết. Nói đúng hơn là vé nằm mềm, nằm cứng, ngồi mềm, ngồi cứng đều đã hết sạch mà chỉ còn vé "vô tọa" (nghĩa là ko chỗ = vé đứng). Nghĩ đến viễn cảnh đứng từ Côn Minh đến Lệ Giang vào 6h sáng hôm sau chắc đoàn chúng tôi thành những pho tượng luôn quá (trước đó trong chuyến đi Trương Gia Giới, khi chúng tôi đi = ghế cứng thì đã chứng kiến đc cảnh vé đứng rồi, kinh khủng của kinh khủng). Thế là mọi kế hoạch đều bị vỡ, không thể mua vé đi ngay tối hôm đó, nên chúng tôi đành chuyển sang mua vé tối ngày mai. Xếp hàng để mua vé, 1 cái hàng dài ngoằng. Đến phiên chúng tôi vào mua thì bị bắt trình passport. Trời ơi, làm gì có mang đủ, chỉ có 4/6 cuốn, bọn nhân viên bán vé không đồng ý, chúng tôi đành thất thểu quay về chỗ của 3 người còn lại và nguyên nhóm sẽ cũng đến ga xe lửa để mua vé sau đó đi tìm phòng ks để ngủ luôn vậy. Cả bọn lục tục kéo nhau đi bộ ngược lại ga xe lửa. Đang đi thì phát hiện không thấy bạn Ngọc nữa. Mọi người tá hỏa, thế là 1 bạn chạy ngược lại để tìm, 2 bạn giữ đồ, tôi và chị Mai thủ quỹ thì đi ra ga để mua vé (vì sợ chần chừ nữa sẽ hết vé nữa thì khổ). Cuối cùng, vé xe lửa đã trong tay, Ngọc cũng đã đoàn tụ với mọi người. Cả bọn lại đi tìm khách sạn, tìm 1 hồi, hỏi giá của 1 số cò khách sạn thì lại quyết định chia 2 phe. Tôi và Tiến sẽ đi kiếm phòng, còn 4 người còn lại thì ngồi vật vưỡng trước cửa 1 khách sạn trên đường để đợi 2 chúng tôi về báo tin chiến thắng, hehe.
Chia sẻ: Khi mua vé xe lửa, nếu bạn đi chuyến xe buổi sáng thì bọn TQ sẽ không yêu cầu xuất trình pass để mua (như lúc mình mua vé Lệ Giang - Côn Minh) và trên vé cũng ko in số passport của bạn. Tuy nhiên, nếu chuyến xe bạn định đi là buổi tối thì họ sẽ bắt buộc người mua phải có passport hoặc CMND để mua và trên vé cũng in rõ số pass của bạn. Nhưng để khỏi mắc công xếp hàng rồi ko mua đc, các bạn nên thu hết tất cả pass trc khi đi mua vé nhé. Vé xe lửa từ Côn Minh đi Lệ Giang, nằm cứng là 147 tệ (hình như là tầng trung, còn tầng thượng thì rẻ hơn vài tệ). Lúc bọn tôi mua thì hết vé tầng hạ rồi nên 6 người chúng tôi bị chia làm 2 khoang. 4 và 2
Lại nói về chuyện ở Côn Minh.
Do không mua được vé xe lửa trong đêm, thế là thành thử cả đoàn phải ở lại Côn Minh một ngày để chờ chuyến tàu tối mai.
Vác cái vali 12kg đi suốt hơn 2km vật vờ để tìm khách sạn. Vâng nói không ngoa chứ nó là cái vali đen mà tôi đã post hình ở trên, cứ vác suốt 1 bên vai, đến nỗi mà có mấy ngày vai tôi thâm tím vì phải vừa vác vừa chạy theo xe lửa.
Vụ án kinh điển nhất lúc đó là vừa đói lẫn mệt. Mệt vì đói, vì đã ngồi trên xe suốt hơn tám tiếng ròng rã, và xém tí đã có một thành viên trong đoàn bị lạc. Thấy xa xa có một cái khách sạn thiệt đẹp, cả nhóm liền chuyển hướng đi đến đó để xem giá cả thế nào.
Nhưng chuyện đời thường không như là mơ, quá mắc, phòng cho 2 người lên đến 200 tệ. Còn phòng 3 giường cho sáu người tận 600 tệ. Phải đi kiếm khách sạn khác, nhưng không thể nào mỗi người cứ vác hơn 10kg hành lí đi lòng vòng khắp Côn Minh được, thế là trọng trách kiếm hostel giao lai cho Lăng Quăng tỷ và anh Tiến. Bốn người còn lại quyết định ngồi trước khách sạn vừa mắc vừa nhỏ kia để chờ...
9h tối, bụng đói meo, mặt mũi nhệch nhoạt, 4 đứa ngồi xếp hàng trước bậc thang, cách đó 10m, có một anh ăn xin cũng ngồi y chang như thế, thành thử tình cảnh người ngoài nhìn vào sẽ thấy 5 đứa ăn xin chứ không phải một. Đã vậy, ở đời môi sứt còn gặp chén mẻ, ngồi một hồi thì các mụ nhân viên hostel dường như thấy mình ngồi lì trước cổng, bèn lấy chổi lau nhà, ra bậc thềm 5 đứa đang ngồi, đẩy đẩy ủn ủn như đuổi tà. À ha, nhưng bố tự nhận không có gì giỏi, chỉ có mỗi mặt dày, đuổi thì bố lại càng ngồi, có nói gì thì bảo " Ủ Pu Tủng" xem làm gì được nhau
Ủ ôi những lúc thế này, kiểu như Mai An Tiêm ra đảo trồng được dưa hấu, như buồn ị tìm được nhà xí. Trời không ép ai bao giờ các thím ạ. Một hồi sau, anh Tiến với vẻ mặt hớn hở chạy về
- Đã tìm được khách sạn rồi, ngon, rẻ, và đặc biệt là "thơm"
- Thiệt hả anh!! - Tôi đáp
- Ừ, mau mau đi theo anh
Vận cơ đít, hóp cơ mông, dùng chút sức lực cuối cùng lại vác 12kg hành lý trên vai, tôi vội lao người theo anh. Hơn 100m thì trước mặt tôi đã hiện diện ra một tòa lâu đài nguy nga, có 2 con sư tử đá đứng chắn ở trước. Nhưng không phải, đoàn chỉ dừng lại để mua dưa hấu. Đệt, tạch tập một, mặt tôi chảy xệ như vừa bị đá mất chén cơm
- Ku đừng lo, hostel của mình có cả 2 con sư tử bự chà bá luôn
- Ờ !! - Đến lúc này tôi chả tha thiết vì cơn đói đã quá sức rồi
Sau một hồi 2, 3 ngã cua, khách sạn của chúng tôi đã hiện ra. Ôi, quá ngon, phòng đẹp, có cả nước nóng 24/24, máy tính trong phòng. Và giá không thể tốt hơn nữa, 320 tệ / 6 người / 2 phòng. Nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng, rồi sau đó đi kiếm gì bỏ bụng thôi, gì thì gì, có thực mới vượt được đạo. Đi một đoạn nữa thì cũng đã hơn 11h, chỉ có một vài quán ăn còn mở cửa, trông cũng đươc, đánh liều ghé vào thử.
(Món này món gì thì quên mất tên rồi, một trong những món ngon nhất mà chúng tôi được ăn, có vẻ do hợp khẩu vị, giữa khí trời lành lạnh, gió thổi như tát vào mặt người thế này, vị dai của thịt bò và cay nồng của sa tế có lẽ không có gì để chê bai nữa )
(Kêu thêm 2 món để cho đủ bữa cơm gia đình. Món bên phải chỉ đơn giản là cải xài dầu hào, món bên trái thì khá ngon, tạm gọi "Heo Lụa Phủ Cải Mặn". Một lớp thịt heo mỏng vừa phải, dưới là một lớp cải mặn, ăn với cơm nóng thì bá cháy bọ chét)
(Phong hoa tuyết nguyệt và bia đại lý lần lược được dọn ra bàn)
Sáng sớm hôm sau, đã bị kẹt ở Côn Minh một ngày thì việc gì không đi tham quan để biết đó biết đây. Công nhận thời tiết ở Côn Minh thích thật, cái cảm giác trời 20 độ C và đường thì sạch boong. Chính quyền ở đây đã cấm người dân chạy xe máy trong nội thành. Chỉ cho phép xe taxi, 4 bánh, các phương tiện công cộng, và người dân thì chỉ được phép đi xe điện.
Lại là phần đôi điều chút về lịch sử:
Côn Minh. Thành phố thường được gọi là Xuân Thành (春城, tức "thành phố mùa xuân"). Thành phố ở độ cao trung bình khoảng 1.892 m so với mực nước biển. Thành phố có 2.400 năm lịch sử, là trung tâm văn hóa, kinh tế, giao thông của tỉnh Vân Nam.
Nghe một số dân địa phương bảo thì ở trung tâm thành phố, có một con đường đẹp lắm, hai bên đường dài ngoằng và trồng đầy đào. Nhưng do Hostel em ở gần bến xe lửa ( Khá là xa trung tâm ) Nên em chỉ đi loanh quanh và chụp lạch tạch =]]
(Tranh thủ chụp hình phát, lâu lâu mình cũng tự thấy mình có những tấm ảnh được =]] )
(Cờ VIỆT NAM trên đất Trung Quốc, Việt Nam Muôn Năm. Hú hú)
(Tranh thủ ghé vào McDonald ăn tí cho lại sức)
(Với mỗi 68 Tệ, Khách Hàng sẽ có quyền lấy một con búp bê trong sơ ri Naruto cho mình)
Nhìn chiếc Taxi này thì lại có chuyện để nói.
1. Là bên đây taxi có một cái rào chắn, như song sắt nhà tù, chắc là để phòng cướp vs yêu râu xanh.
2. Kaka, tại sao lại là yêu râu xanh, ý nghĩ này mình vừa phát hiện ra, khi vừa bước ra khỏi tiệm McDonald, cả nhóm đang loay hoay kiếm Taxi để về Hostel, thì có bắt được một chiếc xe. Và các bác đoán đi, cho tiền các bác đoán cũng không ra em đã thấy gì. Vâng, một chị chân dài, da trắng, mặc áo sơ mi kem, váy cam, tay cầm Iphone4s, tóc cúp ngang vai, đeo kiếng, trông dễ thương cực cực cực và chị đang lái taxi.... ( Đoạn này không chụp kịp nên không có hình review cho các bác coi )